Nguồn gốc và cách dùng Throffer

Thuật ngữ throffer bắt nguồn từ việc ghép hai từ threat (đe dọa) và offer (đề nghị). Triết gia người Canada Hillel Steiner là người đầu tiên sử dụng từ này, khi ông viết một bài tiểu luận trong Proceedings of the Aristotelian Society ("Văn kiện Hiệp hội Aristotle", 1974-75). Trong bài, ông đề cập đến câu thoại nổi tiếng "Cha sẽ đưa ra lời đề nghị hắn không thể khước từ" ("I'm gonna make him an offer he can't refuse" - Bố già, 1972). Dù câu nói này có vẻ mỉa mai rất thú vị (vì không phải đề nghị, mà là đe dọa), ông không thích việc đề nghị và đe dọa chỉ đơn thuần khác nhau ở hệ quả quy ước (lợi ích và hình phạt).[3] Do đó, ông đã đặt ra một từ mới - throffer - để mô tả lời "đề nghị" trong phim.[4] Nhà tư tưởng nổi tiếng và khoa học gia chính trị Michael Taylor đã sử dụng thuật ngữ này;[5] công trình nghiên cứu về throffer của ông cũng được trích dẫn nhiều lần.[6][7][8]

Tuy vậy, throffer không được chấp nhận rộng rãi. Michael R. Rhodes cho biết giới văn học đã tranh cãi rất nhiều về việc sử dụng từ này.[9] Ông trích dẫn một số nhà văn không dùng throffer:[9] Lawrence A. Alexander,[10] David Zimmerman[11] và Daniel Lyons.[12] Số khác, gồm các khoa học gia chính trị Deiniol Jones[13] và Andrew Rigby,[14] cho rằng throffer là từ đồng nghĩa với cụm cây gậy và củ cà rốt - thành ngữ chỉ việc kích thích con lừa thực hiện hành vi bằng cách thưởng cà rốt hoặc phạt đánh.[15] Nhiều tác giả, dù sử dụng, cũng coi đây là một từ kém. Ví dụ, tuy đã sử dụng từ này trong bài phân tích tác phẩm Paradise Regained (John Milton), nhưng học giả văn học Daniel Shore vẫn gọi throffer là "một thuật ngữ có phần không tương xứng".[16]